949000₫
bj88 l Trong Chiến tranh Napoléon, Gibraltar trở thành căn cứ then chốt của Hải quân Hoàng gia Anh và đóng vai trò quan trọng dẫn đến Trận Trafalgar (21 tháng 10 năm 1805). Được chỉ định là một trong bốn pháo đài của Đế quốc (cùng với Halifax, Nova Scotia, Bermuda và Malta), vị trí chiến lược của nó khiến nơi đây trở thành căn cứ quan trọng trong Chiến tranh Krym năm 1854–1856. Vào thế kỷ XVIII, quân đồn trú trong thời bình dao động về số lượng từ mức tối thiểu là 1.100 đến tối đa là 5.000 quân. Nửa đầu thế kỷ XIX chứng kiến sự gia tăng dân số đáng kể lên hơn 17.000 người vào năm 1860, khi người dân từ Anh và khắp vùng Địa Trung Hải – người Ý, người Bồ Đào Nha, người Malta, người Do Thái và người Pháp – đến cư trú tại thị trấn.
bj88 l Trong Chiến tranh Napoléon, Gibraltar trở thành căn cứ then chốt của Hải quân Hoàng gia Anh và đóng vai trò quan trọng dẫn đến Trận Trafalgar (21 tháng 10 năm 1805). Được chỉ định là một trong bốn pháo đài của Đế quốc (cùng với Halifax, Nova Scotia, Bermuda và Malta), vị trí chiến lược của nó khiến nơi đây trở thành căn cứ quan trọng trong Chiến tranh Krym năm 1854–1856. Vào thế kỷ XVIII, quân đồn trú trong thời bình dao động về số lượng từ mức tối thiểu là 1.100 đến tối đa là 5.000 quân. Nửa đầu thế kỷ XIX chứng kiến sự gia tăng dân số đáng kể lên hơn 17.000 người vào năm 1860, khi người dân từ Anh và khắp vùng Địa Trung Hải – người Ý, người Bồ Đào Nha, người Malta, người Do Thái và người Pháp – đến cư trú tại thị trấn.
Về đối ngoại, triều đại Constantinus chứng kiến nhiều cuộc chiến tranh giữa La Mã với các man tộc phía bắc. Constantinus đã đánh bại các bộ tộc Frank, Sarmatia và Goth và ép nhiều người thuộc các sắc dân này gia nhập quân đội La Mã. Năm 324, Constantinus I tuyên bố đổi tên thành phố Byzantium thành ''Tân La Mã'' (Nova Roma) và vào 11 tháng 5 năm 330 ông chính thức dời đô về Nova Roma. Sau khi Constantinus chết năm 337, chính phủ La Mã đã đổi tên thủ đô mới thành Constantinopolis, có nghĩa là ''Thành phố của Constantinus''. Thành Constantinopolis vẫn là thủ đô của Đế quốc Đông La Mã trên hơn một ngàn năm, chỉ bị ngắt quãng tạm thời bởi sự đốt phá và chiếm đóng của quân Thập tự chinh lần thứ tư năm 1204, cho đến khi rơi vào người Thổ Nhĩ Kỳ năm 1453. Mặc dù là một hoàng đế có công tích lừng lẫy, Constantinus đã bị nhiều người thời hậu cổ đại và cận đại (trong đó có cả cháu ông là vua Julianus sau này) phê phán như một hôn quân bạo chúa, đã gây nhiều tai họa đối với thần dân và ích kỷ chỉ theo đuổi lợi ích riêng của mình.