519000₫
hướng dẫn fun88 cá cược uy tín Tranh luận về bản chất, sự thiết yếu và sự tồn tại của không gian đã có từ thời cổ đại; namely, như trong đối thoại ''Timaeus'' của Plato, hay Socrates trong nhận xét của ông về cái mà người Hy Lạp gọi là ''khôra'' (hay không gian), hoặc ở cuốn sách ''Vật lý'' của Aristotle (Sách IV, Delta) trong định nghĩa về ''topos'' (tức là nơi chốn, vị trí), hoặc sau đó khái niệm hình học của vị trí như là không gian ''thông qua'' sự mở rộng trong ''Diễn thuyết về Vị trí'' (''Qawl fi al-Makan'') của nhà bác học Ả Rập Alhazen thế kỷ 11. Nhiều câu hỏi triết học cổ điển như thế này đã được thảo luận trong thời kỳ Phục Hưng và được tái lập trong thế kỷ 17, đặc biệt trong giai đoạn đầu của sự phát triển cơ học cổ điển. Theo quan điểm của Isaac Newton, không gian là tuyệt đối—theo nghĩa nó tồn tại vĩnh viễn và độc lập với sự có mặt hay không của vật chất trong không gian. Các nhà triết học tự nhiên khác, nổi bật là Gottfried Leibniz cùng thời với Newton, cho rằng thay vì thế không gian là một tập hợp các mối liên hệ giữa các vật thể, cho bởi khoảng cách và phương hướng giữa chúng. Trong thế kỷ 18, nhà triết học và thần học George Berkeley đã thử bác bỏ sự nhìn thấy chiều sâu không gian trong tác phẩm ''Essay Towards a New Theory of Vision'' của ông. Sau đó, nhà triết học Immanuel Kant nói rằng khái niệm không gian và thời gian không phải là kinh nghiệm mà một người rút ra từ trải nghiệm của thế giới bên ngoài—chúng là các phân tử của một khuôn khổ hệ thống đã tồn tại mà con người sở hữu và sử dụng để thiết lập lên mọi kinh nghiệm. Kant nhắc đến kinh nghiệm về không gian trong cuốn ''Phê phán lý tính thuần túy'' (Kritik der reinen Vernunft) như là một chủ thể dạng thuần túy ''có trước'' trực giác.
hướng dẫn fun88 cá cược uy tín Tranh luận về bản chất, sự thiết yếu và sự tồn tại của không gian đã có từ thời cổ đại; namely, như trong đối thoại ''Timaeus'' của Plato, hay Socrates trong nhận xét của ông về cái mà người Hy Lạp gọi là ''khôra'' (hay không gian), hoặc ở cuốn sách ''Vật lý'' của Aristotle (Sách IV, Delta) trong định nghĩa về ''topos'' (tức là nơi chốn, vị trí), hoặc sau đó khái niệm hình học của vị trí như là không gian ''thông qua'' sự mở rộng trong ''Diễn thuyết về Vị trí'' (''Qawl fi al-Makan'') của nhà bác học Ả Rập Alhazen thế kỷ 11. Nhiều câu hỏi triết học cổ điển như thế này đã được thảo luận trong thời kỳ Phục Hưng và được tái lập trong thế kỷ 17, đặc biệt trong giai đoạn đầu của sự phát triển cơ học cổ điển. Theo quan điểm của Isaac Newton, không gian là tuyệt đối—theo nghĩa nó tồn tại vĩnh viễn và độc lập với sự có mặt hay không của vật chất trong không gian. Các nhà triết học tự nhiên khác, nổi bật là Gottfried Leibniz cùng thời với Newton, cho rằng thay vì thế không gian là một tập hợp các mối liên hệ giữa các vật thể, cho bởi khoảng cách và phương hướng giữa chúng. Trong thế kỷ 18, nhà triết học và thần học George Berkeley đã thử bác bỏ sự nhìn thấy chiều sâu không gian trong tác phẩm ''Essay Towards a New Theory of Vision'' của ông. Sau đó, nhà triết học Immanuel Kant nói rằng khái niệm không gian và thời gian không phải là kinh nghiệm mà một người rút ra từ trải nghiệm của thế giới bên ngoài—chúng là các phân tử của một khuôn khổ hệ thống đã tồn tại mà con người sở hữu và sử dụng để thiết lập lên mọi kinh nghiệm. Kant nhắc đến kinh nghiệm về không gian trong cuốn ''Phê phán lý tính thuần túy'' (Kritik der reinen Vernunft) như là một chủ thể dạng thuần túy ''có trước'' trực giác.
Lãnh thổ của phó vương quốc bao gồm Mexico và các tiểu bang của Mỹ như California, Nevada, Colorado, Utah, New Mexico, Arizona, Texas, Oregon, Washington, Florida và một phần của Idaho, Montana, Wyoming, Kansas, Oklahoma, Alabama, Mississippi, và Louisiana; phần phía tây nam của British Columbia thuộc Canada ngày nay; Đô đốc phủ Guatemala (bao gồm các quốc gia hiện tại là Guatemala, Belize, Costa Rica, El Salvador, Honduras, Nicaragua và bang Chiapas của Mexico); Đô đốc phủ Cuba (Cuba hiện tại, Cộng hòa Dominica, Puerto Rico, Trinidad và Tobago); và Đô đốc phủ Philippine (bao gồm Philippines, đảo Guam, Quần đảo Bắc Mariana, Quần đảo Caroline, Liên bang Micronesia, Palau, Quần đảo Marshall và Formosa thuộc Tây Ban Nha ở phía bắc Đài Loan ngày nay và trong một thế kỷ, bao gồm cả đảo Tidore và Hồi quốc Ternate bị chiếm đóng trong một thời gian ngắn, đều ở Indonesia ngày nay).